Có những lúc, giữa vòng quay không ngừng của đời sống, lòng ta chợt khao khát một dịp rút lui (retreat) thầm lặng. Không phải là cuộc đào thoát khỏi gánh nặng hiện hữu, mà là hành động ẩn mình thiêng liêng, một dịp trở về nguồn cội mà thế gian ồn ào thường chẳng mấy tỏ tường hay coi trọng.
Người ta gọi đó là Latibulation – sự chủ động và tự do kéo mình ra khỏi những tạp âm mời gọi, sự can đảm "giấu mình" trong một khoảng lặng cần thiết, không phải vì sợ hãi hay hổ thẹn, mà với niềm kính trọng sâu sắc – kính trọng tâm hồn mình như một ngôi đền thiêng, và có lẽ, kính trọng cả Thiên Chúa đang hiện diện đầy yêu thương nơi sâu thẳm đó.
Như thể, ta tạm khép nhẹ cánh cửa lòng (^.^), nhắn nhủ "xin cần chút riêng tư" với đòi hỏi bên ngoài, để tạo điều kiện cho Tiếng Nói Nhiệm Mầu – có thể là tiếng Chân Lý được Thiên Chúa soi sáng, tiếng lương tâm ngay thẳng, hay lời ngỏ trực tiếp của Ngài – cùng tiếng lòng chân thật nhất có dịp vang lên. Để chúng được lắng nghe trọn vẹn, được chính ta và Tình Yêu Chúa ôm ấp, chữa lành và nâng đỡ.
Trong một nền văn hóa ám ảnh bởi sự xuất hiện, bởi "năng suất" và những màn trình diễn, Latibulation là lựa chọn hiện sinh ý nghĩa, một "cuộc nổi loạn" âm thầm của tinh thần. Đó là quyết định can đảm lùi lại, làm mờ đi ánh đèn sân khấu, để quay vào "sa mạc nội tâm" – không phải để tan biến, mà là để gặp gỡ bản thể sâu thẳm, phục hồi sinh lực tinh thần, và quan trọng hơn, để dọn lòng mình, tạo không gian cho ân sủng của Thiên Chúa và những điều tốt đẹp Ngài ban có thể đi vào.
Như đất rừng âm thầm nuôi dưỡng mầm sống dưới bóng mát, như vầng trăng lặng lẽ thu mình đợi đêm để tỏa sáng, tâm hồn ta đôi khi cần sự cô tịch quý giá ấy. Ta chủ động chọn tĩnh lặng, và chính trong sự mở lòng đó, ân sủng Chúa mới có cơ hội thấm nhập, sự biến đổi mới được bắt đầu, để những tiềm năng mà Thiên Chúa phú ban được nở hoa, để căn tính đích thực của con người được Ngài tạo dựng được tỏ lộ.
Latibulation không phải là khước từ cuộc sống. Đó là sự nuôi dưỡng có chủ đích, là lúc tâm hồn được bồi bổ dưỡng chất tinh thần và lương thực thiêng liêng. Đó là tiến trình "ủ mình" như kén tằm đợi biến đổi – tôn trọng những mùa rất riêng trong hành trình thành toàn, một hành trình luôn cần sự nâng đỡ của Tình Yêu Thiên Chúa và sự dẫn dắt quan phòng mà ta cần học cách lắng nghe. Đó là niềm tín thác vào sự khôn ngoan ẩn mình trong tĩnh lặng – nơi Thiên Chúa tỏ bày Chân Lý và Ngài có thể ngỏ lời; vào liều thuốc chữa lành của nội tâm dưới ánh sáng đức tin; vào sức mạnh nội tâm lạ kỳ, hoa trái của ơn Chúa, nảy sinh từ những khoảng lặng được ta trân trọng và thánh hiến. Khi thế giới thúc ép ta không ngừng tiến bước, chứng tỏ, hiện diện – thì từ sâu thẳm, một lời mời gọi tinh tế của Chúa Thánh Thần vang lên: "Hãy thinh lặng. Chăm sóc gốc rễ niềm tin và căn tính của con."
Trong không gian tĩnh lặng thiêng liêng ấy, ta được mời gọi trút bỏ gánh nặng phải được nhìn nhận, buông lơi sự so sánh – một cuộc thanh lọc nhờ ơn Chúa để tâm hồn được tự do trong sự thật. Ta can đảm đặt xuống những chiếc mặt nạ vô hình, để trở về với hình ảnh chân thực nhất, hình ảnh mà Thiên Chúa đã yêu thương khắc ghi nơi ta. Và rồi, giữa thinh lặng được chúc phúc ấy, linh hồn bắt đầu cất tiếng, mở lòng ra cho cuộc đối thoại thầm lặng với Thiên Chúa, bằng ngôn ngữ của sự thật nguyên sơ, theo nhịp thở bình an và nhịp đập thổn thức của ký ức về căn tính và cùng đích của đời mình trong Ngài.
Latibulation là cách linh hồn hít thở khí trời nội tâm, kết nối sâu sắc với bản thể, và là cơ hội cho sự kết hiệp riêng tư với Chúa. Đó là nơi ơn sáng suốt của Chúa Thánh Thần quay về sau những rối ren, chia trí. Là nơi sức sáng tạo, một phản ảnh quyền năng của Thiên Chúa, được nhen nhóm lại sau những ngày sống khô cằn, cứng cỏi. Là nơi bình an đích thực, hoa trái của Thánh Thần được nạp đầy sau những ngày tiêu hao, để gồng gánh thập giá đời mình. Đó là một dịp trở về nhà, không phải nơi chốn vật lý, mà là trở về với miền thinh sâu, nơi con người thật của ta cư ngụ, nơi hình ảnh Thiên Chúa chờ ta đó, nơi căn tính đích thực được tìm thấy và khẳng định trong Tình Yêu và Sự Thật là Ngài.
Có thể bạn không "hiện diện" theo cách thế gian đòi hỏi trong những mùa này – nhưng bạn không lạc lối, nhất là khi ý thức được sự đồng hành yêu thương của Thiên Chúa. Bạn đang được Ngài âm thầm vun trồng cho "chín" trong ân sủng. Đang được Ngài làm cho "mềm mại" hơn trong lòng thương xót. Đang trở nên "mạnh mẽ" hơn nhờ sức mạnh của tĩnh lặng và cầu nguyện. Và khi bạn chọn bước ra, không phải để tìm kiếm tán thưởng, mà vì một sự thúc đẩy từ nội tâm được Chúa Thánh Thần soi dẫn, một sự viên mãn lặng lẽ cất lời: "Tôi đã sẵn sàng rồi nhe!!!" – sẵn sàng để yêu thương, phục vụ, hiệp thông, sống ơn gọi Chúa ban cách quyết liệt và khôn ngoan hơn.
Vậy nên, đừng e ngại những "mùa sa mạc", những khoảng lặng cần thiết này, nhất là trong những thời điểm như Mùa Chay Thánh. Hãy cho phép mình được ẩn náu, được "latibulate", khi tâm hồn gọi mời và khi bạn nhận ra đó là thánh ý Chúa. Xem đó không phải cuộc đào thoát, mà là sự hiến dâng thời gian cho chiều sâu nội tâm và cho Thiên Chúa, một tiếng "xin vâng" đầy ý thức và tự do theo gương Đức Mẹ, đón nhận lời mời gọi bước vào hành trình chữa lành, thánh hóa, và trở nên giống Chúa Kitô ngày một hơn.
Đã bao lâu rồi, bạn không cho phép lòng mình lặng lẽ bước vào khoảng lặng riêng tư – không phải vì sợ hãi hay yếu đuối, mà như một hành động tôn kính sự sống nội tâm, một lựa chọn tự do và cần thiết để tâm hồn tìm về chiều sâu của chính nó, gặp gỡ Thiên Chúa, để được Ngài làm mới, để được tưới gội trong sự thật và ân sủng của Thánh Thần?